[Trích dẫn “Viết và Sống”] Kinh nghiệm xây dựng nhân vật khi bạn muốn viết truyện ngắn: Đừng giả vờ hiểu nhân vật của bạn!
[Trích dẫn “Viết và Sống”] Kinh nghiệm xây dựng nhân vật khi bạn muốn viết truyện ngắn: Đừng giả vờ hiểu nhân vật của bạn!
Cũng giống như một tấm ảnh chụp lấy liền, các nhân vật trong tác phẩm của bạn sẽ dần hiện ra trong tâm trí bạn, và bạn cần thời gian để nắm bắt họ.
Viết Và Sống
(0 lượt)
Một người bạn của tôi từng chia sẻ một khái niệm giúp tôi bắt đầu hiểu sâu hơn về các nhân vật trong câu chuyện của mình. Cô ấy nói rằng từ lúc sinh ra, mỗi người đều được ban cho một “mảnh đất cảm xúc” của riêng mình. Bạn có một mảnh, chú Phil khó ưa của bạn có một mảnh, tôi có một mảnh, Tricia Nixon có một mảnh, ai cũng có một mảnh. Miễn là bạn không làm tổn thương ai, bạn hoàn toàn có quyền làm bất cứ điều gì tùy thích trên mảnh đất của mình. Bạn có thể trồng cây ăn trái, trồng hoa, trồng các hàng rau có tên được xếp theo thứ tự bảng chữ cái, hoặc thậm chí không trồng gì cả. Bạn cũng có quyền biến mảnh đất của mình thành một chỗ bán đồ cũ khổng lồ hoặc một bãi phế liệu ô tô. Xung quanh mảnh đất của bạn sẽ có hàng rào với một cánh cổng, và nếu người khác cứ bước vào mảnh đất của bạn, làm ô nhiễm nó hoặc cố gắng bắt bạn làm những điều họ cho là đúng, bạn có quyền yêu cầu họ rời đi. Họ buộc phải làm theo yêu cầu của bạn, vì đó là mảnh đất của bạn.

Tương tự, mỗi nhân vật của bạn cũng có một mảnh đất cảm xúc mà họ chăm chút hoặc bỏ bê theo cách riêng của họ. Một trong những điều bạn cần khám phá ngay từ đầu là mảnh đất của từng nhân vật trông như thế nào. Người đó đang trong những gì, và tình trạng của mảnh đất ra sao? Những điều này có thể không được thể hiện trực tiếp trong những gì bạn viết, nhưng quan trọng là bạn cần hiểu càng sâu càng tốt về đời sống nội tâm của các nhân vật mà bạn đang xây dựng.

Tiếp theo, bạn cũng nên tự hỏi nhân vật của bạn có tư thế đứng như thế nào, họ mang theo những gì trong túi áo hay túi xách, nét mặt và dáng vẻ của họ thay đổi ra sao khi họ suy nghĩ, buồn chán hay sợ hãi. Họ đã bỏ phiếu cho ai trong cuộc bầu cử gần nhất? Tại sao người khác phải quan tâm đến họ? Nếu biết mình chỉ còn sáu tháng để sống, họ sẽ dừng làm việc gì đầu tiên? Họ có bắt đầu hút thuốc trở lại không? Họ có tiếp tục dùng chỉ nha khoa không?

Bạn sẽ yêu một số nhân vật của mình vì họ phản ánh chính con người bạn hoặc một khía cạnh nào đó của bạn, và bạn cũng sẽ ghét một số nhân vật vì lý do tương tự. Nhưng dù thế nào đi nữa, bạn vẫn phải để những điều tồi tệ xảy ra với một vài nhân vật mà bạn yêu quý, vì nếu không thì câu chuyện của bạn sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ngay cả các nhân vật tốt bụng cũng cần phải trải qua những tình huống khó khăn, bởi vì mọi hành động của chúng ta đều dẫn đến một kết quả nào đó, và không phải lúc nào chúng ta cũng cư xử một cách hoàn háo. Nếu ban bảo vệ các nhân vật của mình khỏi những kết quả không mong muốn do hành vi không hoàn hảo của họ gây ra, câu chuyện của bạn sẽ trở nên nhạt nhẽo và vô nghĩa vì nó không phản ánh được cuộc sống thực. Hãy tìm hiểu kỹ về các nhân vật của bạn, đặt ra thử thách cho họ và để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên. [...]

*

Một người đàn ông tôi quen từng nói với tôi: “Bằng chứng đã có, và bạn chính là kết quả cuối cùng”. Điều này cũng đúng với các nhân vật của bạn: bằng chứng về con người họ đã có sẵn trong câu chuyện, và mỗi nhân vật sẽ là kết quả cuối cùng của những gì họ lựa chọn. Nhưng ban đầu, bạn có thể chưa nắm bắt được họ là người như thế nào hay kết quả sẽ ra sao. Có thể bạn chỉ mường tượng được bẻ ngoài của nhân vật chứ chưa hiểu được bản chất của họ. Đừng quá lo lắng về điều đó, vì nhiều thứ sẽ dần được hé lộ theo thời gian. Trong khi chờ đợi, bạn có thể hình dung xem các nhân vật của bạn trông như thế nào. Họ tạo ấn tượng đầu tiên ra sao? Điều gì là quan trọng nhất đối với họ? Ho khao khát điều gì nhất trên đời? Ho có những bí mật gì? Họ di chuyển như thế nào? Họ có mùi gì? Bất cứ ai cũng thể hiện một phần con người mình thông qua hành động của họ - vậy nhân vật của bạn là người như thế lời nói nào của nhân vật cũng đều phản ánh con người thật của nào? Hãy cho người đọc thấy điều đó. Bất kỳ hành động hoặc họ, vậy nên bạn phải cố gắng tìm hiểu họ thật kỹ. Một trong những cách để làm điều này là nhìn vào chính nội tâm của ban để khám phá các khía cạnh khác nhau trong con người ban Bạn có thể thấy mình có nhiều tính cách tiềm ẩn, chẳng han như tính cách của một kẻ lừa đảo, một đứa trẻ mồ côi, một y tá, một vị vua, một cô gái điếm, một mục sư, một kẻ thất bại. một đứa trẻ hay một bà lão. Hãy “hóa thân” thành từng người trong số đó và cố gắng nắm bắt cách họ suy nghĩ, cảm nhận, nói chuyện cũng như cách họ đối mặt với cuộc sống.

Một cách khác để tìm hiểu các nhân vật của bạn là dựa trên những người mà bạn biết ngoài đời thật hoặc kết hợp đặc điểm của nhiều người khác nhau. Chẳng hạn như bạn có thể dùng chú Edgar của bạn làm hình mẫu cho một nhân vật, nhưng bạn tạo thêm cho nhân vật đó những đặc điểm khác biệt như có hành vi lo lắng hoặc mùi hương kỳ lạ – điều mà bạn ghi chú về một người bạn từng gặp khi xếp hàng tại bưu điện. Hãy hình dung các nhân vật này một cách rõ ràng trong tâm trí bạn rồi bắt đầu dùng từ ngữ để phác họa họ ra cho người đọc thấy. Tuy nhiên, nếu chỉ viết toàn những trang mô tả dài dòng thì bạn có thể khiến người đọc chán nản. Hãy thử tưởng tượng xem nhân vật sẽ nói gì và nói theo cách nào. Một câu thoại chân thực và tự nhiên có thể khắc họa nhân vật rõ nét hơn nhiều so với hàng chục trang mô tả.

Các nhân vật chính của bạn sẽ kể về hoàn cảnh hiện tại của họ với một người bạn thân như thế nào, trước và sau khi uống vài ly? Hãy thử ghi lại lời họ chia sẻ về bản thân và cuộc sống gần đây của họ. [...]

*

Hãy nghĩ về cuộc sống của mỗi nhân vật bằng hình ảnh một cái rổ tre: điều gì giữ cho những thanh tre gắn kết với nhau?

Những thói quen và niềm tin của nhân vật đó là gì? Hãy hình dung những điều nhỏ nhặt mà các nhân vật sẽ viết trong nhật ký của họ: tôi ăn món này, tôi ghét chuyện đó, tôi làm việc kia, tôi dắt chó đi dạo một quãng đường dài, tôi trò chuyện với hàng xóm... Tất cả những điều này chính là thứ gắn kết họ với thế giới, với những người xung quanh và giúp họ cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa.

Cái rổ tre là một hình ảnh rất phù hợp với cuộc sống của nhân vật, vì nó có nhiều lỗ. Mỗi nhân vật có ý thức được những “lỗ hổng” đó trong cuộc sống của mình hay không? Họ có sống trong hiện tại không? Có người từng nói với tôi: “Tôi đang cố gắng học cách sống trong khoảnh khắc hiện tại – không phải khoảnh khắc trước đó, cũng không phải khoảnh khắc tiếp theo, mà là khoảnh khắc này”. Các nhân vật của bạn đang sống trong khoảnh khắc nào? Họ đang dạy con cái của họ những gì thông qua cách họ sống và giáo dục bọn trẻ? 

Ví dụ, tôi đã dạy Sam những câu khẩu hiệu về hòa bình khi thằng bé chỉ mới hai tuổi. Đó là thời gian diễn ra cuộc chiến tranh vùng Vịnh nên tôi đã cảm thấy có chút tức giận. 

"Chúng ta muốn gì?”, tôi hỏi Sam.

“Hòa bình”, thằng bé đáp lại một cách nghiêm túc.

“Và chúng ta muốn có điều đó vào lúc nào?”, tôi hỏi tiếp.

“Ngay bây giờ!”, Sam trả lời, rồi tôi mỉm cười và thưởng bánh cho thằng bé.

Dĩ nhiên là những câu nói đó hoàn toàn vô nghĩa đối với Sam. Thật ra tôi đã có thể dạy thằng bé nói bất kỳ từ nào thay vì “hòa bình” và bất kỳ thời điểm nào thay vì “ngay bây giờ”.

Nhưng bạn bè tôi rất thích việc tôi dạy Sam những câu này, và cả ông bà của thằng bé cũng thích. Vậy điều này phản ánh điều gì về tôi và những khao khát của tôi? Tôi tin rằng so với ba trang mô tả thì những chi tiết như vậy có thể cung cấp cho người đọc một cái nhìn sâu sắc hơn về một nhân vật. Nếu tôi là nhân vật nữ trong một câu chuyện thì chi tiết này có thể cho thấy tình hình chính trị hiện tại ở nơi cô ấy sống, nền tảng chính trị của cô ấy, cách cô thích làm hài lòng mọi người, cách cô khát khao hòa bình và mong muốn được thuộc về một nơi nào đó, cách cố xoa dịu cơn giận và sự thất vọng bằng khiếu hài hước trong khi sử dụng con mình như một đạo cụ – như một Charlie McCarthy đời thực. Chuyện này thật đáng sợ, nhưng cũng có chút cảm động. Có thể cách đây ba mươi lăm năm, người phụ nữ đó đã phải biểu diễn cho bạn bè của cha mẹ cô xem. Có thể cô từng là Charlie McCarthy của họ. Có lẽ cô và nhà trị liệu của cô sẽ thảo luận về vấn đề đó trong vài tháng tới.

Vậy sau khi nhận ra điều mình đang làm, liệu có ấy có dừng việc biến đứa con thành Charlie McCarthy của mình không? Không, có không dừng lại, và điều này càng giúp người đọc biết thêm nhiều điều khác về cô. Cô vẫn tiếp tục đối xử với con mình như vậy, kể cả sau khi chiến tranh đã kết thúc rất lâu. Cho đến một ngày, cô gọi cậu con trai ba tuổi rưỡi của mình đến và hỏi: “Này, chúng ta muốn gì?". Cậu bé buồn bã đáp lại: "Ăn trưa".

*

Tôi từng hỏi Ethan Canin rằng anh nghĩ điều gì là quan trọng nhất trong việc viết lách, và anh ấy trả lời không chút do dự "Không có gì quan trọng bằng một người kể chuyện dễ mến. Không có gì gắn kết câu chuyện tốt hơn điều đó". Tôi nghĩ anh ấy nói đúng. Nếu người kể chuyện của bạn là một nhân vật có cách nhìn thú vị thì việc câu chuyện có nhiều diễn biến hấp dẫn hay không cũng không thành vấn đề. Tôi có thể xem John Cleese hay Anthony Hopkins rửa chén trong khoảng một giờ mà không cản điều gì khác xảy ra. Một người kể chuyện dễ mến giống như một người bạn tuyệt vời mà bạn rất thích ở cạnh, thích tìm hiểu suy nghĩ của họ, luôn chú ý đến lời nói của họ, cười lớn trước những câu đùa của họ và luôn muốn học hỏi từ họ. Khi bạn có một người bạn như vậy, cô ấy có thể nói “Này, tôi phải lái xe lên bãi rác ở Petaluma, cô muốn đi cùng không?”, và bạn thật sự không thể nghĩ ra điều gì khác trên đời mà bạn muốn làm hơn việc đi cùng cô ấy. Ngược lại, một người bạn tẻ nhạt hoặc khó chịu có thể mời bạn ăn một bữa tối đất tiền rồi còn đi xem một buổi biểu diễn thú vị, nhưng thật lòng mà nói, bạn thà ở nhà ngồi xem món rau câu đông lại còn hơn.

Những điểm yếu của một con người thường chính là điều khiến họ trở nên dễ mến. Tôi thích những người kể chuyện có nét giống như bạn bè của mình, tức là có nhiều khuyết điểm giống tôi. Những đặc điểm mà tôi thấy thú vị bao gồm sự tập trung vào bản thân, khuynh hướng trì hoãn, sự tự huyễn hoặc, nham hiểm, ghen tỵ, nịnh nọt, tham lam hoặc nghiện ngập.

Nhân vật kể chuyện không nên là người quá hoàn hảo, vì một nhân vật hoàn hảo là một nhân vật không có chiều sâu, thiếu tính chân thực và cực kỳ nhàm chán. Tôi thích những nhân vật có khiếu hài hước theo kiểu “đen tối” và biết quan tâm đến những vấn đề quan trọng như chính trị, tâm lý và tinh thần.

Tôi muốn họ có khát khao tìm hiểu xem chúng ta là ai và ý nghĩa của cuộc sống là gì. Tôi thích họ có những đặc điểm tâm lý bất ổn kiểu như tôi; chẳng hạn như có lần bạn tôi nói “Tôi có thể căm ghét cả đại dương nếu tôi muốn", và tôi nhận ra tôi thích điều đó ở anh ấy. Tôi cũng thích kiểu nhân vật có niềm tin, vì nếu một người bạn hoặc người kể chuyện thể hiện sự tuyệt vọng quá sớm, tôi sẽ mất hết hứng thú. Điều đó khiến tôi buồn rầu và ăn uống quá đà. Họ không có niềm tin cũng không sao, miễn là họ có thể cho thấy họ biết “tuyệt vọng một cách hài hước", vì khiếu hài hước cũng là một cách thể hiện rằng họ vẫn còn chút hy vọng hoặc lac quan. Tiểu thuyết nên là những tác phẩm chứa đựng hy vọng, ít nhất là tiểu thuyết Mỹ. Nhìn chung, việc viết ra những trang tiểu thuyết không chứa đựng mình sẽ chết, nhưng điều quan trọng là chúng ta sẽ sống như hy vọng sẽ chẳng đem lại ích lợi gì cả. Tất cả chúng ta đều biết thế nào khi đối diện với sự thật đó.

Đôi khi, một người không hài hước hoặc không có tài ăn nói vẫn có thể trở thành một người bạn hoặc người kể chuyện tuyệt vời, miễn là họ có một cái nhìn rõ ràng về cuộc sống đặc biệt khi họ đã hoặc đang vượt qua những thử thách lớn lao. Chuyện vượt qua thử thách vốn đã là một chi tiết cuốn hút vì đó là điều mà ai trong chúng ta cũng phải đối mặt. Việc này cũng giống như quá trình leo lên một vách đá dựng đứng: đôi lúc chúng ta phải đặt một tay lên mỏm đá này, một tay lên mỏm đá kia, và mỗi ngón chân đều phải mò mẫm tìm kiếm từng điểm tựa vững chắc để có thể leo lên, dù đó chỉ là những điểm tựa tạm thời; và trong quá trình đó, chúng ta không có thời gian cho những lời hoa mỹ hay những câu nói dí dỏm. Bạn sẽ không bận tâm khi những nhân vật đang ở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy không tỏ ra dễ mến. Bạn chỉ thấy hài lòng vì họ đã làm những việc mà bạn cũng sẽ phải làm khi gặp tình huống tương tự, và họ đã làm những việc đó với một thái độ kiên định. Những thử thách và sự kiên định của họ chính là điều giúp câu chuyện của bạn trở nên hấp dẫn.m

Ngoài ra, mỗi người đều có cách nhìn nhận khác nhau về điều gì là hấp dẫn hoặc thú vị. Người ta thường đưa cho tôi những quyển sách và bài viết mà họ cam đoan là rất hấp dẫn, và tôi thì thấy mình đang cầm quyển sách đó sau khi tỉnh dậy với một cú giật mình - như khi bạn ngủ gật trong rạp chiếu phim và cảm thấy như mình đang rơi khỏi một chiếc máy bay.

Đối với tôi, đây là một định nghĩa đúng đắn về sự thú vị, trích từ một truyện ngắn của Abigail Thomas:

Tiêu chí đầu tiên của mẹ tôi về một người đàn ông là anh ta phải thú vị. Điều này thật sự có nghĩa là anh ta phải có khả năng đánh giá cao mẹ tôi, người có những câu đùa dựa trên các sắc thái về ngữ pháp hoặc kiến thức về toán học cao cấp.

Bạn hiểu ý tôi rồi đấy. Mức độ thú vị của Robbie chỉ ngang ngửa một đôi giày Converse cổ cao màu đỏ. Nhưng Robbie chỉ vào tấm nệm trên sàn nhà rồi cười toe toét, từ từ tháo thắt lưng và cởi quần jean. “Nằm xuống đi", Robbie nói.

Vậy là đủ thú vị với tôi rồi.

Người đọc cũng muốn có cảm giác rằng một nhân vật quan trọng, chẳng hạn như người kể chuyện, là người đáng tin cậy.

Người đọc muốn tin rằng nhân vật đó đang nói sự thật bằng khả năng tốt nhất của họ chứ không dối trá, mập mờ hay thao túng tâm lý người khác. (Trừ khi họ có tính cách đặc trưng là lươn lẹo hay dối trá.) Độc giả không muốn bị thao túng tâm lý một cách không tinh tế. Tất nhiên, họ đọc một tác phẩm hư cấu để bị thao túng tâm lý, nhưng họ muốn điều đó được thực hiện một cách khéo léo. Họ muốn được mát-xa bởi một nhân viên mát-xa chuyên nghiệp chứ không muốn bị “quật” như thể mình là một tấm thảm đầy bụi.

Điều này đặt ra vấn đề về cách mà những nhà văn như chúng ta truyền đạt sự thật. Nghịch lý ở đây là các nhà văn tìm kiếm sự thật bằng cách bịa đặt trong từng câu chữ. Khi bạn sáng bạn bịa đặt câu chuyện đó nhằm mục đích nói lên sự thật, và tạo ra một câu chuyện nào đó, đó chính là sự bịa đặt. Nhưng sau đó bạn dốc hết tâm huyết của mình để truyền tải sự thật một cách rõ ràng. Bạn tạo ra các nhân vật của mình, một phân từ trải nghiệm, một phần từ trí tưởng tượng của bạn, và bạn cần cảm thấy có trách nhiệm trong việc thể hiện các nhân vật đó một cách trung thực, mặc dù bạn đang bịa ra họ. Tôi cho rằng lý do cơ bản về mặt đạo đức để làm điều này chính là Nguyên tắc Vàng¹. Tôi không muốn bị lừa dối; tôi muốn bạn nói sự thật với tôi, nên tôi sẽ cố gắng nói sự thật với bạn.

*

Điều cuối cùng cần nhớ là bạn có thể sẽ không thật sự hiểu rõ các nhân vật của mình cho đến khi bạn đã viết về họ được vài tuần hoặc vài tháng. Frederick Buechner đã viết:
Bạn nên tránh ép buộc các nhân vật của mình phải tuân theo một cốt truyện quá cứng nhắc vì mục đích nghệ thuật của bạn. Hãy để lại một chút tự do thật sự cho các nhân vật, để họ có thể là chính mình. Và nếu các nhân vật phụ có xu hướng nổi bật hơn nhân vật chính - mà điều này rất  thường xuyên xảy τα - ít nhất bạn nên cho họ một cơ hội trở thành nhân vật chính, vì trong thế giới hư cấu, có thể bạn phải viết rất nhiều trang trước khi nhận ra ai mới thật sự là nhân vật chính. Giống như trong thế giới thực, bạn có thể phải mất nhiều năm để nhận ra rằng người lạ mà bạn từng trò chuyện một lần trong nửa giờ ở nhà ga đã giúp bạn hiểu về bản thân mình nhiều hơn cả linh mục, người bạn thân nhất hay thậm chí là bác sĩ tâm lý của bạn.

Chỉ cần đừng giả vờ rằng bạn hiểu các nhân vật của mình hơn chính họ, vì bạn thật sự không hiểu đâu. Hãy giữ cho tâm trí bạn cởi mở và hãy lắng nghe họ. Chỉ đơn giản vậy thôi.

- Trích đoạn từ cuốn sách “Viết và Sống” của tác giả Anne Lamott do First News chuyển ngữ và phát hành

Tags: