Dù chỉ kéo dài chưa đầy ba tháng, những trang viết ấy đã trở thành di sản tinh thần sâu sắc, phản chiếu lý tưởng và khát vọng sống của tuổi trẻ Việt Nam thời chiến. Trong nhật ký, Nguyễn Văn Thạc không né tránh hiện thực khốc liệt: sốt rét, đói khát, mệt mỏi, và những giây phút cận kề cái chết. Nhưng vượt lên tất cả là giọng văn trong sáng, tinh thần lạc quan và tình yêu mãnh liệt với cuộc đời.
“Anh Thạc là người lính giữa bom đạn nhưng tâm hồn thì tinh khiết, yêu đời. Có lúc anh chán nản, khóc, muốn xé nhật ký, nhưng niềm tin vào cái đẹp vẫn hiện lên rất cao đẹp,” nhà báo Trung Nghĩa, Đại sứ Văn hóa đọc TP.HCM 2023–2024, chia sẻ.
Những trang viết của anh tràn ngập hình ảnh thiên nhiên: sắc tím hoa mua, lá tre bên đường, ngọn đồi phủ hoa dẻ. Trong đói khát và bệnh tật, anh vẫn ghi lại vẻ đẹp đời thường như cách giữ lại phần người trong mình. Nhà văn Bùi Tiểu Quyên nhận định: “Anh Thạc viết để sống, để chống chọi. Nếu hy sinh, anh chỉ mong được chôn dưới một cây bạch đàn mảnh dẻ – và trong đất vẫn tiếp tục làm thơ.”
"Mãi mãi tuổi hai mươi" được xem như tấm gương phản chiếu một thế hệ dám sống và dám chết vì lý tưởng. Câu viết của anh: “Phải viết say sưa và bằng tất cả trái tim mình” – vừa như một lời hứa, vừa là lời trăng trối. Cái đẹp, nhờ đó, vẫn còn sống mãi sau sự hy sinh.
- Theo ZNews