Ở tuổi đôi mươi, tôi nghĩ mình đang đi đúng hướng.
Tôi làm việc chăm chỉ, tránh xa những điều gây xao nhãng, luôn cố gắng lên kế hoạch cho tương lai. Trong khi bạn bè tôi đi chơi, đi du lịch hay sống chậm lại một chút, thì tôi đang “xây dựng”. Học kỹ năng mới, nhận việc tự do, cố gắng chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai. Tôi tin rằng: nếu tôi cố gắng bây giờ, cuộc đời sẽ tưởng thưởng cho tôi sau này.
Bây giờ tôi 27. Và đoán xem?
Tôi lại quay về con số 0. Bắt đầu lại. Xây dựng lại.
Trong khi đó, có những người từng khiến tôi nghĩ họ đang sống “vô lo vô nghĩ”?
Giờ họ lại đang ổn định.
Sự nghiệp tốt, lập gia đình, có thể đang chuẩn bị đón đứa con đầu lòng.
Cuộc sống của họ trông… ổn định. Vững chắc.
Thỉnh thoảng, điều đó khiến tôi sững người.
Không phải vì ganh tị, mà là cái kiểu suy nghĩ yên lặng:
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Tôi cố gắng rất nhiều mà. Vậy tại sao họ lại là người “ổn” hơn?
—-----
Tôi cứ nghĩ mình đang đi trước.
Khi bạn bắt đầu sớm, bạn mặc định tin rằng mọi thứ sẽ vào guồng sớm hơn người khác.
Và thực ra, đã có lúc mọi chuyện có vẻ như đúng vậy. Tôi hoàn thành mọi "checklist": luôn năng suất, nhất quán, suy nghĩ xa, hy sinh giấc ngủ, thời gian với bạn bè, thậm chí là cả những khoảnh khắc lẽ ra nên tận hưởng - nhưng tôi lại bỏ lỡ vì mải chạy theo “kế hoạch”.
Nhưng đời không tuân theo bản vẽ.
Đôi khi, mọi thứ đổ vỡ.
Hướng đi sự nghiệp thay đổi. Cơn kiệt sức ập đến.
Hoặc tệ hơn - bạn nhận ra: thứ mình cố gắng bao năm… không còn phù hợp nữa.
Đó chính là điều xảy ra với tôi.
Đột nhiên, những gì tôi mất nhiều năm để xây dựng không còn phù hợp với cuộc sống của mình. Và điều đó thật đáng sợ. Vì bắt đầu lại đã khó - nhưng bắt đầu lại khi bạn đã từng dốc hết sức, thì còn khó gấp bội.
—-----
Rồi sự so sánh ập đến.
Khó mà không để ý.
Người quen đăng ảnh đính hôn, được thăng chức, chuyển đến căn hộ mới, có con. Bạn thật lòng vui cho họ. Nhưng sâu bên trong, vẫn có một tiếng nói thì thầm:
“Khoan đã… chẳng phải mày mới là đứa từng có tất cả mọi thứ trong tầm tay sao? Mày là đứa làm quần quật không nghỉ, còn họ thì ‘vẫn đang tìm đường’. Thế mà giờ mày lại là người phải bắt đầu lại từ đầu à?”
Nó thật sự không công bằng.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi bắt đầu hiểu ra: Có lẽ cuộc sống vốn không phải là một cuộc đua.
Có lẽ mỗi người chỉ đang đi một con đường khác nhau - và một số con đường đơn giản là cần nhiều thời gian hơn.
—-----
Bài học tôi nhận ra, theo cách không dễ chịu chút nào:
Không ai thật sự “biết hết mọi thứ”.
Chỉ là một số người có thời điểm tốt hơn.
Một số người có sự hỗ trợ.
Có người đi lâu hơn, nhưng giờ họ đang vững vàng.
Và có người vẫn đang ở giữa cơn hỗn loạn, chỉ là họ không nói ra.
Con người cũng giống như cây cối: mọi sự trưởng thành đều có mùa riêng.
Không có chuyện “quá muộn” để trở thành phiên bản mà bạn sinh ra để trở thành.
“Tôi từng nghĩ vì mình khởi đầu tốt, nên mình xứng đáng kết thúc sớm. Nhưng bây giờ, tôi nhìn mọi thứ khác đi.”
Khởi đầu mạnh mẽ là tốt.
Nhưng khởi động lại, sau tất cả, thì xây nên một thứ sâu sắc hơn:
Sự kiên cường.
Sự rõ ràng.
Và một mối liên hệ thực sự với điều gì mới là quan trọng.
—-----
Một cách nhìn mới…
Có thể tôi không thất bại.
Có thể cuộc sống chỉ đang muốn tôi tỉnh ra.
Để xây dựng lại thứ gì đó phù hợp với chính mình hơn: trung thực hơn, tự do hơn, có chủ đích hơn.
Giờ đây tôi vẫn đang nỗ lực.
Nhưng không phải vì sợ bị bỏ lại phía sau.
Tôi làm điều đó vì tôi tin rằng, những gì thuộc về tôi đang trên đường đến với tôi.
Và nó sẽ đến đúng lúc.
Tôi không còn đuổi theo một “dòng thời gian” mà người khác vạch ra.
Tôi đang xây dựng theo cách của riêng mình, tin rằng: những điều phù hợp với tôi sẽ xuất hiện khi tôi thật sự sẵn sàng.
Cuộc sống đúng là kỳ lạ.
Dù bạn lên kế hoạch kỹ đến đâu, làm việc chăm chỉ cỡ nào, lo lắng bao nhiêu thì nó vẫn không đi theo logic hay sự công bằng.
Nhưng đó cũng là một phần của việc làm người.
Chúng ta không kiểm soát được thời điểm.
Chúng ta cũng không kiểm soát được hành trình của người khác.
Tất cả những gì ta có thể làm là tiếp tục tiến về phía trước, tiếp tục học hỏi, và tiếp tục tin rằng con đường của chính mình rồi cũng sẽ thành hình dù có chậm hơn, rối ren hơn hay khác xa với những gì ta từng tưởng tượng.
Tôi không đến muộn.
Tôi chỉ là con người.
Và điều đó hoàn toàn ổn.
Tiếp tục xây dựng, tiếp tục tin tưởng, và hãy nói về giấc mơ của bạn như thể nó đã là sự thật.
Vì thực ra nó đã là như thế rồi.
- Theo Medium