Nguyễn Ngọc Tư – Dịu dàng mà dữ dội
Từ Cánh đồng bất tận đến Sông, Nguyễn Ngọc Tư vẫn luôn khiến độc giả vừa yêu thương, vừa day dứt. Trong thế giới của chị, phụ nữ không yếu mềm – họ kiên cường theo cách rất riêng: chịu đựng, thấu hiểu và bao dung.
Giọng văn của Nguyễn Ngọc Tư là sức mạnh mềm đúng nghĩa – không cần cao giọng vẫn khiến trái tim người đọc lặng đi.
Đỗ Bích Thúy – Viết để giữ lấy miền ký ức
Những người phụ nữ vùng cao trong truyện của Đỗ Bích Thúy hiện lên đẹp như sương sớm: mộc mạc, trong trẻo mà mạnh mẽ. Chị viết như thắp lại ngọn lửa ấm của văn hóa miền núi, nơi người phụ nữ lặng lẽ giữ bản sắc và niềm tin.
Mỗi trang văn của chị là một bông hoa nở chậm giữa núi rừng Hà Giang.
Phan Việt – Dũng cảm đối thoại với chính mình
Phan Việt không viết để kể chuyện, chị viết để tìm câu trả lời cho những khúc quanh đời sống. Trong Bất hạnh là một tài sản hay Một mình ở châu Âu, chị không tô hồng hạnh phúc mà nhìn thẳng vào nỗi cô đơn – thứ ai trong chúng ta cũng từng mang theo.
Đó chính là vẻ đẹp của trí tuệ và sự trung thực trong văn chương nữ.
Trần Thùy Mai – Người gìn giữ vẻ đẹp của lòng nhân hậu
Truyện của Trần Thùy Mai giống như những bản nhạc nhỏ, êm đềm mà ngân dài. Chị viết về Huế, về những người phụ nữ hiền lành mà sâu sắc – những người âm thầm giữ cho thế giới này bớt khô cứng, bớt vội vàng.
Sức mạnh của chị đến từ lòng nhân – thứ sức mạnh mềm bền bỉ nhất.
Và đâu đó, bên ngoài ánh đèn, vẫn còn rất nhiều nữ tác giả khác đang âm thầm viết nên sức mạnh mềm của phụ nữ Việt — những cây bút trẻ, những người mẹ, người thầy, người làm nghề sáng tạo… Họ không chỉ kể chuyện, họ đang giữ lại những giá trị đẹp đẽ nhất của nữ tính, trí tuệ và lòng nhân hậu trong thời đại mới.
- Trạm Đọc